Tuyển chọn 10 bài thơ hay và nổi tiếng nhất của nhà thơ Xuân Diệu

Mai Anh
29/09/2023
Lượt xem: 490

Xuân Diệu là nhà thơ nổi tiếng trong phong trào thơ mới với tập thơ “Thơ thơ” và “Gửi hương cho gió”. Đặc biệt, thơ tình Xuân Diệu được rất nhiều bạn đọc vô cùng yêu thích bởi mang một triết lý mới, mạch nguồn mới đầy sức sống. Ông được mệnh danh là ông hoàng của những bài thơ tình mà theo nhà thơ Tố Hữu đã từng đánh giá: “Cho tới nay và những năm tháng trước mắt liệu có ai vượt qua được Xuân Diệu trong lĩnh vực thơ tình? Và không ai có thể thay thế được Xuân Diệu”. Tuyển tập những bài thơ Xuân Diệu hay nhất Danhgiatot sưu tầm và tổng hợp dưới đây sẽ giúp bạn có cái nhìn toàn diện hơn về Xuân Diệu.

Tiểu sử của nhà thơ Xuân Diệu

Xuân Diệu có tên thật là Ngô Xuân Diệu, còn có bút danh là Trảo Nha, quê quán ở làng Trảo Nha, huyện Can Lộc, tỉnh Hà Tĩnh nhưng ông lại sinh ra tại Gò Bồi, thôn Tùng Giản, xã Phước Hòa, huyện Tuy Phước, tỉnh Bình Định. Ông sinh ngày 2 tháng 2 năm 1916, mất ngày 18 tháng 12 năm 1985 là một trong những nhà thơ lớn, được yêu thích của Việt Nam.

Ông nổi tiếng từ phong trào thơ mới với tập “Thơ thơ” và “Gửi hương cho gió”. Trong giai đoạn 1936 – 1944, Xuân Diệu rất được yêu thích với các tập thơ tình, thể hiện một triết lý bi quan, tuyệt vọng về ái tình nhưng lại có một mạch ngầm thúc giục, đầy sức sống, vì vậy ông được mệnh danh là ông hoàng thơ tình.

tho-xuan-dieu-1

Sau khi theo Đảng năm 1945, thơ của ông chủ yếu ca ngợi Đảng Lao động Việt Nam, Hồ Chí Minh. Ngoài sáng tác thơ, Xuân Diệu còn là nhà văn, nhà báo, nhà bình luận văn học.

Một số tác phẩm nổi tiếng của nhà thơ Xuân Diệu:

  • Các tập thơ: Thanh ca (1982), Thơ thơ (1938), Gửi hương cho gió (1945), Ngọn quốc kỳ (1945), Một khối hồng (1964), ...
  • Văn xuôi: Miền Nam nước Việt (1945, 1946, 1947, bút ký), Trường ca (1945, bút ký), Phấn thông vàng (1939, truyện ngắn).
  • Tiểu luận phê bình: Ba thi hào dân tộc (1959), Những bước đường tư tưởng của tôi (1958, hồi ký), Thanh niên với quốc văn (1945), Tiếng thơ (1951, 1954), ...
  • Ngoài ra còn có thơ dịch của các tác giả như Hồ Chí Minh, Victor Hugo, Aleksandr Pushkin, …

Top 10 bài thơ hay nhất của nhà thơ Xuân Diệu

Dưới đây là top 10 bài thơ hay và nổi tiếng nhất của nhà thơ Xuân Diệu được Danhgiatot tổng hợp dưới đây. Hãy cùng chúng tôi đi tìm hiểu nhé.

1. Vội Vàng - Thơ về tuổi trẻ của Xuân Diệu

Tôi muốn tắt nắng đi

Cho màu đừng nhạt mất;

Tôi muốn buộc gió lại

Cho hương đừng bay đi.

Của ong bướm này đây tuần trăng mật;

Này đây hoa của đồng nội xanh rì;

Này đây lá của cành tơ phơ phất;

Của yến anh này đây khúc tình si.

Và này đây ánh sáng chớp hàng mi;

Mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa;

Tháng giêng ngon như một cặp môi gần;

Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa:

Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.

Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,

Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,

Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.

Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,

Không cho dài thời trẻ của nhân gian,

Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,

Nếu đến nữa không phải rằng gặp lại.

Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,

Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;

Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi,

Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt...

Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc,

Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?

Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,

Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?

Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa...

Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,

Ta muốn ôm

Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;

Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,

Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,

Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều

Và non nước, và cây, và cỏ rạng,

Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng

Cho no nê thanh sắc của thời tươi;

Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!

tho-xuan-dieu-2

2. Yêu - Thơ Xuân Diệu thả thính

Yêu, là chết ở trong lòng một ít,

Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu?

Cho rất nhiều, song nhận chẳng bao nhiêu

Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết.

Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt.

Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu,

Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu!

Yêu, là chết ở trong lòng một ít.

Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt,

Những người si theo dõi dấu chân yêu;

Và cảnh đời là sa mạc cô liêu.

Và tình ái là sợi dây vấn vít .

Yêu, là chết ở trong lòng một ít.

3. Nhớ Mùa Tháng Tám - Top những bài thơ về thời gian của Xuân Diệu hay

Cờ Đỏ Sao Vàng… Tháng Tám Bốn Mươi Nhăm…

Nhà Hát Lớn… Mùa Thu Năm Cách Mạng…

Hà Nội Thủ Đô… Việt Minh Mặt Trận…

Tự Do Độc Lập… Dân Chủ Cộng Hoà…

– Những tiếng thần reo rắt mãi, mãi lòng ta!

Nhớ hỡi nhớ, khóc oà vui biết mấy!

“Cái thuở ban đầu Dân quốc ấy,

“Nghìn năm chưa dể đã ai quên…”

Cụ Hồ về, lần thứ nhất giao duyên

Với nước Việt, mà sao tình khắng khít!

Thu ơi mùa thu ơi! ta sống hay là chết?

Cả hồn ta thương nhớ quá đi thôi!

Việt muôn năm, nước Việt lại ra đời.

Ta tôi mọi, ta thành người trở lại.

Hai năm qua, nay lại mùa thu tới.

Mỗi lần thu tới, lại mới mùa thu.

Thu từ đây không thu thảm, thu sầu,

Mà thu sướng, nhuộm mầu xuân mát mát.

Lá biếc xanh xanh, trời mở ngát ngát,

Da tươi thịt thắm nở lại cùng sương.

Áng mây bay như múa cuộc nghê thường,

Nắng hạ giọng nói những lời dịu sáng:

Một ít thịt xương ta – đã theo cùng Cách Mạng!

Mùa Thu Tháng Tám, Năm Bốn Mươi Nhăm!

Khởi nghĩa đi lên, dân chúng rầm rầm,

Máu đường phố gầm gầm, nghe nóng nóng.

Và từ ấy trên thời gian to rộng,

Thu Việt Nam có nghĩa một mùa xuân.

Trăm năm sau, nghe Tháng Tám gần gần,

Nghìn dân lại nhớ tình dân mới bén,

Nhớ tự do đầu, đỏ vàng ước hẹn,

Sao rất thu vàng trong sáng như gương,

Đỏ rất xuân, thơm rực máu bông hường,

Ngày khởi nghĩa để Tháp Rùa ngây ngất!

Nhớ tất cả Năm Cộng Hoà Thứ Nhất,

Như lá vàng cũng có nghĩa là vui.

Như mưa ngâu dường có vị ngọt bùi,

Như lụt lội chỉ tại lòng tràn ngập.

Hà Nội! Thủ Đô! Cộng Hoà! Độc Lập!

Nhớ thương ôi ngày mới tuổi hoa lay

Chính quyền về đầy rẫy những bàn tay,

Khiến chân đảo, khiến người say; nhớ lắm!

Tất cả nhớ quây quần Tháng Tám

Như bướm điên mê khướt một đài hoa.

Lòng tiết trinh vui trong tiệc sáng loà,

Tình nguyên thuỷ vẫn hãy còn run rẩy…

“Cải thuở ban đầu Dân quốc ấy.

“Nghìn năm chưa dễ mấy ai quên!”.

Tháng Tám 1947

tho-xuan-dieu-3

4. Bài Thơ Của Mẹ Việt Muôn Đời

Nắng trong xanh, trời cũng trong xanh.

Mây bay, trái giỡn trên cành.

Một con chim cánh vàng như nắng

Bay qua thông còn hát thanh thanh.

Thông ngâm, sông cũng long lanh,

Nước non rất đỗi an lành,

Một buổi trưa của Mẹ hoa giam ríu rít

trong mành thời gian.

Trưa hôm nay lòng con sao cảm xúc!

Răng thánh tha như hai lượt phím đàn;

Bờ bên mắt lệ đầy như chẩy trút,

Vì vui, vì mừng, vì ngợi Việt Nam.

Trưa hôm nay con ngồi như trẻ nhỏ,

Giữa đáy trưa, trong lòng mẹ vô cùng.

Con là sáo, mẹ là ngàn vạn gió,

Mẹ là trời, con là hạt sương rung.

Sương uống mãi chẳng bao giờ hết sáng

Của trời cao chói lói mỗi triều ngày.

Sáo ca mãi lòng tre run choáng váng,

Gió vẫn đây ngàn nội bốn phương bay.

Không nói được lời hương lên thỏ thẻ.

Không nói được trưa, không nói được ngày.

Không nói được lòng con tôn quý Mẹ,

Không nói được trời, không nói được mây.

Mẹ còn ngự mênh mông và diễm lệ,

Ánh linh lung soi đôi mắt dịu hiền.

Nước bông bống dỡn với trời se sẽ,

Canh la đà bên Mẹ vẫn làm duyên.

Núi cao ngất đứng hầu như trẻ nít,

Cuốn thân xanh dưới chân Mẹ biển nằm.

Sóng xếp nếp cảnh gia đình quấn quít,

Dờ con tầm hồi hộp mấy ngàn năm.

Miền Trung Bộ như vòng cung sắp bắn,

Dáng em Nam mềm mại chiếc chân giỏ,

Chị Bắc Bộ cánh quạt xoè tươi tắn:

Ba vẻ cùng biêng biếc một màu tơ.

Hồ sắc cốm hợp với đồng lá mạ,

Ao cá rô êm ả ngủ chờ sung,

Làng tre thầm điểm nhà vàng mái rạ:

Ôi những chiều quê, ôi những chiều hồng.

Quần xắn gối, chân nâu đi vạm vỡ;

Áo tứ thân hay theo nhịp gánh gồng;

Môi trầu thắm hạt na cười hớn hở;

Mẹ thái bình yêu những việc nhà nông.

Con chim hót, con bướm thì đập cánh,

Con cá bơi, con trâu lững lờ nhai,

Con nít chạy đuổi nhau cười nhí nhảnh,

Mẹ tươi vui ôm ấp cả trăm loài.

Việt Nam hỡi! ôi rừng vàng biển bạc!

Việt thanh thanh. Việt sắc sảo mặn mà,

Việt rộng mở như nụ cười nước Việt,

Việt muôn đời! con xin gửi bài ca.

tho-xuan-dieu-4

5. Biển

Anh không xứng là biển xanh

Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng

Bờ cát dài phẳng lặng

Soi ánh nắng pha lê...

Bờ đẹp đẽ cát vàng

- Thoai thoải hàng thông đứng

Như lặng lẽ mơ màng

Suốt ngàn năm bên sóng...

Anh xin làm sóng biếc

Hôn mãi cát vàng em

Hôn thật khẽ, thật êm

Hôn êm đềm mãi mãi

Đã hôn rồi, hôn lại

Cho đến mãi muôn đời

Đến tan cả đất trời

Anh mới thôi dào dạt...

Cũng có khi ào ạt

Như nghiến nát bờ em

Là lúc triều yêu mến

Ngập bến của ngày đêm

Anh không xứng là biển xanh

Nhưng cũng xin làm bể biếc

Để hát mãi bên gành

Một tình chung không hết

Để những khi bọt tung trắng xoá

Và gió về bay toả nơi nơi

Như hôn mãi ngàn năm không thoả,

Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi!

5. Dối trá

Nói chi nữa tiếng buồn ghê gớm ấy

Để lòng tôi sung sướng muốn tiêu tan ?

Tất cả tôi run rẩy tựa dây đàn

Nghe thỏ thẻ chính điều tôi giấu kỹ,

Sợ đôi mắt điềm nhiên và diễm lệ

Vâng, nói chi để khiêu lại nguồn sầu

Toi ngỡ đà cạn hẳn trong bấy lâu,

Để lại nhóm cho cháy thêm ngọn lửa

Tưởng gần tàn -Yêu ? yêu nhau ? làm chi nữa !

Tôi vẫn biết rằng tôi chẳng xứng người;

Mùa xuân tôi chưa hề có hoa tươi;

Tôi như chiếc thuyền hư, hư, không bến đỗ;

Tôi là một con chim không tổ,

Lòng cô đơn hơn một đứa mồ côi,

Nhặt nụ cười của thiên hạ, than ôi,

Để tự nhủ : “Ta được yêu đấy chứ”.

Tôi chỉ sống để hoài hoài tưởng nhớ

Mãi mãi yêu, nhưng giấu diếm luôn luôn;

Mà người thì, lơ đãng, dậm trên buồn,

Bận đi hái những cành vui xanh thắm.

Tôi biết lắm, trời ơi, tôi biết lắm !

Hỡi lòng dạ xấu xa như vực thẳm !

Tôi biết rằng người nói vậy cười chơi,

Tiếng đã làm tôi tê tái cả người,

Tim ngừng đập, để thu hồn nghe lắng,

Máu ngừng chạy, để cho lòng bớt nặng.

Tôi biết rằng, chỉ cách một ngày sau,

Cây bên đường sẽ trông thấy tôi sầu,

Đi thất thểu, đi lang thang, đi quạnh quẽ.

Vì vội đến kiếm tìm nhau, tôi sẽ

Chỉ thấy người thương nhưng chẳng thấy tình thương.

Và như màu theo nắng nhạt, như hương

Theo gió mất, tình người đành tản mác.

Tôi sẽ trốn, thẫn thờ, ngơ ngác,

Trái tim buồn như một bãi tha ma,

Gượng mỉm cười : “Người quên nghĩ rằng ta

Sẽ đau đớn bởi một lời nói vội”.

Vì khốn nỗi ! tôi vẫn còn tin mãi

Sự nhầm kia; tôi không thể không yêu

Dầu không tin, tôi càng cứ yêu nhiều:

Khi người nói, tiếng người êm ái quá …

Có lúc, tưởng chỉ để rơi tàn lửa,

Tay vô tình gây một đám cháy to:

Người tưởng buông chỉ một tiếng hẹn hò,

Tôi hưởng ứng bằng vạn lời say đắm

Đương rạo rực, thì thào, rối rắm

Ngập lòng tôi - Mà ai ngó tới đâu:

Tôi điên cuồng, tất nhiên phải khổ đau,

Tôi biết lắm, trời ơi, tôi biết lắm!

Vậy, trót lỡ, tôi sẽ đành lẳng lặng

Chịu mối tình gây lại bởi tay ai,

Không cần xin, không trách móc, vì - ôi!

Tôi chẳng biết làm cho lòng cứng cỏi

Cứ như thế cho đến giờ đen tối

Hoa ái tình chung phận đoá hồng khô,

Mà trái tim đã ghê dáng hững hờ

Đã chung phận của tro tàn bếp lạnh

Tôi giấu sẵn một linh hồn hiu quạnh,

Cho nên, liền chiều đó, tôi hết vui

Không thấy người bằng không thấy mặt trời,

Tôi ôm ngực thử tìm xem biên giới

Của sầu tủi. Nhưng, hỡi người yêu hỡi !

Nó mênh mông, vô ảnh, bủa vây tôi;

Yên ổn đi, thắc mắc đến đây rồi,

Mơ ước tới, mà chán chường cũng lại

Và mơn trớn cả một kho ân ái,

Tôi một mình đối diện với tình không

Để lắng nghe tiếng khóc mất trong lòng.

6. Tương tư chiều

Bữa nay lạnh, mặt trời đi ngủ sớm;

Anh nhớ em, em hỡi! Anh nhớ em.

Không gì buồn bằng những buổi chiều êm.

Mà ánh sáng đều hòa cùng bóng tối.

Gió lướt thướt kéo mình qua cỏ rối;

Vài miếng đêm u uất lẩn trong cành;

Mây theo chim về dãy núi xa xanh

Từng đoàn lớp nhịp nhàng và lặng lẽ

Không gian xám tưởng sắp tan thành lệ.

Thôi hết rồi! Còn chi nữa đâu em!

Thôi hết rồi, gió gác với trăng thềm.

Với sương lá rụng trên đầu gần gũi,

Thôi đã hết hờn ghen và giận tủi.

(Được giận hờn nhau! Sung sướng bao nhiêu!)

Anh một mình, nghe tất cả buổi chiều

Vào chậm chậm ở trong hồn hiu quạnh.

Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh.

Anh nhớ em, anh nhớ lắm! Em ơi!

Anh nhớ anh của ngày tháng xa khơi,

Nhớ đôi môi đang cười ở phương trời.

Nhớ đôi mắt đang nhìn anh đăm đắm!

Gió bao lần từng trận gió thương đi,

- Mà kỷ niệm, ôi, còn gọi ta chi.

tho-xuan-dieu-5

7. Hồn Cách Mạng

Đội binh văn sĩ với người thơ

Nghe thổi trong kèn lòng cứu nước,

Rúc lên từ những ngực tròn xoe

Những tiếng căm hờn không nén được;

Nghe dồn mặt đất, chuyển không gian

Súng khạc ngang thù, dao thét ngược:

Luống run trong dạ những giây đờn

Tê tái những ngày than cô đơn.

II

Run vì tủi hổ những ngày qua

Leo mãi cầu thang của tháp ngà.

Chưa đủ cao sang, xây mãi nóc;

Trèo lên lưng quỷ, trốn người ta.

Bởi chưng cơn rét ngàn năm đến

Trên chiếc thuyền “Tôi” trôi lạc bến,

Khóc rơi nước mắt tựa sao mờ

Buồn toả hương xa như gió quyện.

III

Đau thương mòn mỏi kiếp chơi vơi,

Thiếu cả màu xanh, thiếu ánh trời.

Thiếu cửa vô cùng trên sự sống,

Tái teo da thịt, bút tàn hơi.

Năm ba họp đến cười vênh váo,

Mây khói tràn đi hút ngậm ngùi,

Hồn bóng bọt theo mây bóng bọt,

Uổng công xanh đỏ tạo đồ chơi!

IV

Bỗng từ ruộng lúa rừng cây nổi

Một ý cang cường như bão tới.

Những trang áo rách bọng ve sầu

Vác chí anh hùng ra chấp chới.

Ra đi mở hội của giang san,

Khổ với phong sương, họp với đàn;

Hứa gặp cuộc đời trên chót đỉnh,

Đánh cho đêm cũ bóng lìa tan.

V

Búa đe, cày cuốc những lo chung,

Cây bút kiêu căng hoá ngượng ngùng.

Người thật anh hùng, cười giản dị,

Ta sao làm bộ giữa hoàng cung?

Cung vàng cũng phá ra dân chúng,

Huống nữa bài văn đóng bịt bùng?

Sự sống vẫn còn hơn cả chữ,

Máu xương hơn cả những lời trong!

VI

Đội binh văn sĩ với người thơ

Mới giật mình run trong ảo tưởng:

Mũ thiên tử giả, áo hoa vờ,

Tiên nữ sương mờ, tri kỷ gượng…

Tháp ngà lạnh lẽo tựa mồ chôn,

Xuống vội, ra đường tìm ánh sáng!

Bấy lâu khuyên nhủ vẫn đêm hồn,

Một phút tỉnh bừng vì Cách mạng!

VII

Nghe triều mới biết bể nhân gian

Sông phải về theo, suối phải hàng.

Đổ giốc trăm nguồn về sự sống,

Ánh vui lên mãi vượt thời gian.

Ta đi, mặc kệ những người rơi.

Nghe tiếng gà kêu, họ chết rồi!

Thơ ẩm mùi men, văn ngạt thuốc,

Họ tàn, – Ta cứ bước lên thôi!

VIII

Bút ta mong được đầy hơi sống,

Hơi của muôn nghìn, hơi đại chúng.

Đầy niềm trở dạ của thời nay

Mang nặng tương lai, hứa đến ngày…

Đầy rẫy hoa xuân nhân loại mới,

Đầy thêm mật ngọt bướm vàng bay.

Và đầy những cánh mừng phơi phới

Khi chuyển ngàn thân, quân tiến tới…

IX

Chữ nằm trong trận tựa muôn binh,

Câu sắp theo câu họp biểu tình,

Ra lệnh cho vần không được dỡn,

Theo còi, nhằm tới đích xa xanh.

Huyết quản là giòng mực láng lai,

Đội binh văn sĩ của ngày mai

Hướng đôi cánh mũi theo hơi súng

Vác bút lên đàng, bước: “một! hai!”.

Tháng Tám 1946

8. Gửi Hương Cho Gió

Biết bao hoa đẹp trong rừng thẳm

Đem gửi hương cho gió phũ phàng!

Mất một đời thơm trong kẽ núi,

Không người du tử đến nhằm hang!

Hoa ngỡ đem hương gửi gió kiều,

Là truyền tin thắm gọi tình yêu.

Song le hoa đợi càng thêm tủi:

Gió mặc hồn hương nhạt với chiều.

Tản mác phương ngàn lạc gió câm,

Dưới rừng hương đẹp chẳng tri âm;

Tên rừng hoa đẹp rơi trên đá,

Lặng lẽ hoàng hôn phủ bước thầm.

Tình yêu muôn thủa vẫn là hương;

Biết mấy dòng thơm mở giữa đường,

Đã mất tình yêu trong gió rủi,

Không người thấu rõ đến nguồn thương!

Thiên hạ vô tình nhận ước mơ,

Nhận rồi không hiểu mộng và thơ…

Người si muôn kiếp là hoa núi,

Uổng nhuỵ lòng tươi tặng khách hờ!

tho-xuan-dieu-6

9. Chiều Đợi Chờ

Hôm nay chiều đợi chờ

Nắng nhỏ cành vương vấn.

Sương hồng cây ước mơ;

Em đến; lòng van khấn.

Chân thơm mang gió lại

Tay đẹp ngỡ ngàng chi.

Ngoảnh đầu che sắc thẹn

Nghiêng đầu im bóng mi.

Lòng tôi rung động như

Hoa hồng trong cốc nước.

Chim cao êm ái về

Đêm ngất triền miên bước.

Ai để bàn tay ngọc

Run run hoa lá gần.

Thoảng màu đôi mắt lọc,

Bên lòng vang gió ngân.

Cho lòng xin chút hương

Cho lòng xin chút lửa

Cho lòng xin chút thương

Cho lòng xin chút nữa…

10. Hẹn Hò

Anh đã nói, từ khi vừa gặp gỡ:

“Anh rất ngoan, anh không dám mong nhiều.

Em bằng lòng cho anh được phép yêu;

Anh sung sướng với chút tình vụn ấy”.

Em đáp lại: “Nói gì đau đớn vậy!

Vừa gặp anh, em cũng đã mến rồi.

“Em phải đâu là ngọn nước trôi xuôi;

Chưa hi vọng, sao anh liền thất vọng?”

Lời nói ấy về sau đem gió sóng

Cho lòng anh đã định chỉ yêu thôi;

Anh tưởng em là của anh rồi,

Em mắc nợ, anh đòi em cho được.

Đấy, ai bảo em làm anh mơ ước!

Lúc đầu tiên, anh có mộng gì đâu!

Tưởng có nhau ai ngờ vẫn xa nhau,

Em ác quá! Lòng anh như tự xé…

Trên đây là tuyển tập những bài thơ hay nhất của nhà thơ Xuân Diệu. Dẫu ông đã không còn nhưng thơ của ông vẫn luôn sống mãi với thời gian. Thơ của Xuân Diệu, đặc biệt là thơ tình luôn được các bạn trẻ đón nhận một cách rất nồng nhiệt vì nó mang đến một cách nhìn mới mẻ, quan điểm mới vào trong thơ:khao khát yêu, yêu chân thành, khao khát sống, cuồng nhiệt… Hy vọng tuyển tập thơ tình Xuân Diệu mà Danhgiatot sưu tầm nói trên sẽ làm bài hài lòng.

- (0 bình chọn)
  0/5
Được đánh giá :
Mai Anh

Trên thị trường ngày càng có nhiều sản phẩm đa dạng về mẫu mã, tính năng để đáp ứng nhu cầu của người tiêu dùng, bởi vậy khó khăn của người tiêu dùng là lựa chọn cho mình một sản phẩm phù hợp và chất lượng. Mai Anh hi vọng qua những bài reviews, đánh giá, tổng hợp của mình trên danhgiatot sẽ giúp cho quý đọc giả lựa chọn được cho mình những sản phẩm ưng ý. Mai Anh và đội ngũ tác giả trên Danhgiatot rất mong nhận được những ý kiến đóng góp của mọi người nhằm nâng cao chất lượng nội dung và ngày càng nhiều sản phẩm được đánh giá, reviews hơn nữa. Cảm ơn quý đọc giả đã ghé thăm.

Bảng xếp hạng này có hữu ích không?

Chia sẻ nhận xét của bạn

Đánh giá của bạn:

Bài viết liên quan
Bài viết đọc nhiều